GN - Bước chân chị đi khắp vùng đồng bằng duyên hải, lên vùng cao nguyên xa xôi, vào tận những bản làng thưa vắng. Chị đã kết nối và khơi dậy lòng nhân ái, mang hơi ấm của tình người đến với những mảnh đời bất hạnh ở khắp nơi.
Chiều cuối năm, chị Đào Thị Tùng Linh (sinh năm 1986, thường trú tại TP.Tuy Hòa, Phú Yên) đang tất bật với công việc thiện nguyện của mình. Dáng người nhỏ nhắn nhưng chị có tấm lòng bao dung, tình thương yêu rộng mở. Chính sự đồng cảm, nhiệt tình của chị đã làm động lực tiếp thêm sức mạnh cho những bước chân vững chãi trên mọi nẻo đường gian khó.
Chị vẫn miệt mài, cần mẫn thực hiện “sứ mệnh” kết nối giữa những tấm lòng nhân ái với những người thật sự cần sự chia sẻ. Chị vẫn kiên trì như công việc của “chú ong thợ” dù đó là những ngày nắng cháy của mùa hạ, ướt lạnh mùa đông hay cả trong những khi gió bão.
Chị Đào Thị Tùng Linh trong một chuyến thăm người nghèo miền núi
Người phụ nữ nhỏ nhắn này với công việc hàng ngày chỉ là nội trợ gia đình nhưng lại chứa nhiều nội lực. Chị luôn ấp ủ mong muốn được góp sức, giúp đỡ cho những hoàn cảnh khó khăn, bất hạnh. Lâu nay gắn bó với công việc, chẳng ai bắt chị phải làm nhưng cứ ai gọi, dù ở bất cứ đâu chị cũng đều cố gắng giúp đỡ hết mình.
Trải qua muôn vàn khó khăn, hơn ai hết chị hiểu rõ nỗi vất vả, buồn tủi của những số phận không may mắn, lúc ngặt nghèo nhất. Đó cũng là lúc chị cảm nhận được hết giá trị của sự cảm thông, chia sẻ, giúp đỡ từ những người thân và bạn bè dành cho mình.
Mỗi ngày, chị Tùng Linh chọn cho mình một niềm vui. Đó là niềm vui được sẻ chia, niềm vui vì được đem đến cho ai đó nụ cười ấm áp qua công việc thiện nguyện của mình. Chị Tùng Linh cho biết: “Thiện nguyện chỉ cần mất một chút thời gian, tiền bạc, sức lực... nhưng tôi được cả ‘một trời niềm vui’, sự tin tưởng của mọi người...
Và đó là cái không thể cân đo đong đếm, càng không thể mua nổi bằng tiền”. Chị đã xác định một mục tiêu mới: “Sống vì cộng đồng và sống để sẻ chia”. Nhiều năm qua, chị đã làm cầu nối kêu gọi bạn bè, các mạnh thường quân giúp đỡ cho hàng trăm trường hợp gặp khó khăn, đói nghèo, bệnh tật, bất hạnh, mồ côi... ở khắp nơi.
Khi được hỏi về những kỷ niệm đáng nhớ trong ngần ấy thời gian làm thiện nguyện, chị vẫn không giấu nổi cảm xúc. Chị Tùng Linh bắt đầu công tác tình nguyện bằng cách viết bài kêu gọi trên Facebook, để hỗ trợ cho những cảnh đời bất hạnh. Dần dần, chị tổ chức thêm nhiều cuộc thiện nguyện đến với vùng sâu, vùng xa.
Chị đã đến đó kịp thời và chứng kiến giọt nước mắt hạnh phúc và nụ cười rạng rỡ của những hoàn cảnh được giúp đỡ. Điều đó đã sưởi ấm trái tim chị. Đó cũng là động lực để chị tiếp tục thực hiện ước mơ về cuộc sống tràn đầy yêu thương.
Hoạt động thiện nguyện đòi hỏi chị phải bỏ ra nhiều thời gian, công sức và cả tiền bạc. Thậm chí nhiều khi, chị còn phải gác lại công việc của gia đình để tham gia các chuyến từ thiện ở xa. Thông qua các tiện ích của mạng xã hội, chị đứng lên kêu gọi các mạnh thường quân giúp sức. Khó có thể tin được, chỉ chia sẻ qua Facebook nhưng cái tên Đào Thị Tùng Linh đã giúp cho nhiều trường hợp các em nhỏ được cứu chữa, hỗ trợ kịp thời người dân khó khăn ở Phú Yên, Khánh Hòa, Đà Nẵng, Gia Lai, Kon Tum...
Gặp chị Tùng Linh vào những ngày cuối năm, là lúc chị đang tất bật chuẩn bị quần áo ấm mùa đông, quà và bánh kẹo cho học sinh của một trường học heo hút miền núi của tỉnh Kon Tum. Cũng giống như biết bao chuyến đi trước đó, chị Tùng Linh kể khi nhận được tin nhắn của cô giáo tại trường học vùng sâu vùng xa của tỉnh Kon Tum, khi các con không có áo mặc, đi chân đất đến trường, bữa ăn không đủ dinh dưỡng, chị lại lên kế hoạch và đến tận nơi tìm hiểu.
Chị về vận động mọi người quyên góp và lên kế hoạch cho chuyến tình nguyện. “Cô giáo gửi cho mình những hình ảnh của các con mặc áo mỏng đi học, trời lạnh, các cháu không có áo ấm mặc. Mình không giàu, chỉ là người bình thường nhưng may mắn có sự kết nối với mọi người nên kêu gọi cho các học sinh đỡ được ít nào hay ít đó”, chị Linh chia sẻ.
Qua những bài viết của chị đăng trên mạng xã hội, mọi người luôn tin tưởng và hỗ trợ, chia sẻ rồi trực tiếp liên hệ với chị để ủng hộ. Từ quần áo cũ, thực phẩm, thậm chí là tiền mặt… tùy theo chuyến đi hoặc các hoàn cảnh cụ thể được đăng tải mà chị cũng đều nhận được sự hỗ trợ từ những người hoàn toàn xa lạ.
Chị bảo, bằng chính cái tâm chân thành, chị đã đến được với những người có hoàn cảnh kém may mắn hơn, và chị cứ bền bỉ kết nối, thực hiện những điều có ích. Chị tin rằng, khi mình gởi trao đi niềm vui thì sẽ được nhận lại niềm vui. Vậy nên, chị vẫn tiếp tục thực hiện những công việc trước nay đã từng làm, cho đến khi nào chân không đi được nữa mới thôi.
Với tấm lòng và công tác từ thiện nhân đạo của mình, chị đã góp phần thắp nên “ngọn lửa” nhân sinh, truyền sức mạnh của lòng nhân ái được lan tỏa trong cộng đồng. Nhiều người đã gọi chị là người đàn bà mang lửa ấm, và không ít các đơn vị, cơ quan và địa phương đã tặng chị bằng khen, giấy khen cho công việc thiện nguyện mà chị đã làm.
Minh Ngọc