Mê tín
Nếu
chúng ta khẳng định rằng mọi sự
cầu nguyện đều được
toại nguyện, đó là
mê tín. Vì sao? Bởi vì, nếu
cầu nguyện mà được, thì không cần nói đến
nhân quảnghiệp báo. Nếu mọi
sự kiện xảy ra đều do
nhân quả thì sự
cầu nguyện khó mà
toại nguyện.
Bởi lẽ,
thế gian có kẻ tạo
nghiệp lành, người tạo nghiệp dữ. Người tạo
nghiệp lành khi
phước báo đến thì được như nguyện. Kẻ tạo nghiệp dữ khi
nghiệp báo đến, dù có nguyện cầu cũng khó
thoát khỏi quả khổ. Thế thì làm sao dám cố định
cầu nguyện là được
như ý. Người chấp cố định, là
sai lầm không
hợp lý, nên thuộc
mê tín.
Chánh tín
Chúng ta chỉ xem
cầu nguyện như những lời chúc lành là
chánh tín. Vì quí kính
cha mẹ, quí kính người thân,
chúng ta hằng
cầu nguyện cho những vị ấy song có được như nguyện hay không, còn
tùy thuộcphước duyên dày mỏng của những vị ấy. Mặc dù không được như nguyện, cũng nói lên được
lòng hiếu thảo chân thành của
chúng ta.
Cũng như vì hiếu kính những người
trưởng thượng, những bạn bè
thân hữu, đầu năm
mọi người chúc lành cho nhau. Những lời chúc lành này không hẳn
thể hiện được, nhưng cũng nói lên được lòng
quý mến nhau.
Hơn nữa, người
tu Phật cầu nguyện với
mục đích phá tan
tâm niệm vị kỷ của mình. Bất cứ một
Phật sựnào,
chúng ta đều
hồi hướng nguyện cầu cho tất cả
chúng sanh đều
thành Phật đạo.
Mới nghe qua dường như những
lời nguyện suông, không thể
thực hiện được. Song trên
tinh thần phá ngã, cứ lập tới, lập lui mãi
tâm niệm vì tất cả
chúng sanh, khiến người ta quên bẵng
bản ngã riêng tư của mình.
Mọi việc làm đều không phải vì mình, không được nghĩ
lợi ích riêng cho mình, mà phải vì
nhân loại, vì tất cả
chúng sanh.
Hằng ngày cứ
huân tập mãi
tâm niệm này, đến một khi nào đó,
chúng ta không còn thấy
bản ngã riêng,
đồng hóa mình và
chúng sanh không khác. Thế là
chúng ta phá được
chấp ngã và
phát tâm đại từ bi, xem mọi khổ vui của người như của chính mình. Hiểu
cầu nguyện và
ứng dụng cầu nguyện như vậy,
quả thật là
chánh tín.