HĐ Về đến nhà, bỏ chiếc balô xuống trước thềm nhà. Mệt vì đường xa, tôi đi đến lu nước, múc gáo nước mưa rửa mặt, sự trong mát hòa quyện cùng mùi khói bếp có lẽ là hương vị đặc trưng không nơi nào có được ngoài quê nhà. Gian bếp nhỏ của mẹ lúc nào cũng gọn gàng, củi xếp rất ngăn nắp. Tôi ngồi một lúc thì mẹ đã về.
Mẹ tôi thân hình khảnh mảnh, bước chân rất nhanh nhẹn. Cô Út tàu hủ là Nickname của mẹ tôi. Cứ đến khu chợ này hỏi thì ai cũng biết. Mỗi sáng mẹ tôi gánh tàu hủ ra chợ bán. Tàu hủ chén của mẹ tôi nổi tiếng ngon nhất chợ này.
Mẹ về, giang bếp lại đỏ lửa. Nhà ở quê, gian bếp thường được làm thành một gian nhà nhỏ riêng. Bữa cơm do mẹ nấu cũng đơn giản là mấy món tôi thích, canh chua và nấm rơm kho tiêu. Bữa cơm đạm bạc nhưng vui vẻ bởi những câu chuyện xưa thật là xưa của mẹ.
Sau bữa cơm, mẹ ra nằm võng ở cây vú sữa bên hiên nhà, chiếc võng làm cây vú sữa lắc lư, những chiếc lá xào xạc chạm nhẹ vào nhau như cũng vui cùng câu chuyện của mẹ và tôi. Vừa kể chuyện, tôi vừa ăn mấy trái ổi xẻ hái được sau nhà chấm muối ớt. Ớt cay lên tận sống mũi. Đôi mắt cũng cảm thấy cay cay và nhòe dần. Bao lâu rồi con chưa về ăn bữa cơm với mẹ, bao lâu rồi con không còn thói quen ngồi trước nhà đợi mẹ đi chợ về, nhìn vào gánh hàng xem mẹ mua gì cho con. Con nhớ chén tàu hủ nóng hổi vừa thơm, vừa ngọt. Đôi gióng gánh của mẹ chỉ nghỉ ngơi khi nào con về. Đã bao lâu rồi, con đã hứa nhưng rồi…, mẹ ơi!
Văn Dũng